₫emil fukuda
emil fukuda-"Người ta đồn nó đi lấy chồng ngoại giàu có để đổi đời. Trước đó trong lớp học buổi tối, đã thấy nó đi bữa đực bữa cái, mặt mũi lầm lì. Nhưng chỉ hơn tuần sau, một tối mưa tí tách, bỗng thấy nó lủi vô nhà má, đầu tóc, áo quần ướt nhem. Mắt nó đỏ kè, không biết đâu là nước mưa đâu là nước mắt. Nó thay đồ, làm thinh ngồi ăn cơm nguội. Cho tới lúc lên giường, mới bắt đầu mở miệng. Trời đất ơi! Thì ra nó bị người ta hại. Trời ơi! Kẻ đồi bại đó chính là cái người đàn ông đang sống già nhân ngãi non vợ chồng với dì họ nó ở trong quán. Tới khi phát hiện nó mang thai, người ta sợ lớn chuyện nên buộc nó về quê để tìm cách xử lý. Tội nó, xấu hổ, đau khổ, hoang mang, sợ hãi... Nó dằn vặt việc phải giết chết một em bé, cho đó là một tội kinh thiên động địa. Và nó như hóa điên, không cho ai động vô người, không chịu theo ai. Rồi sống chết trốn trở về đây. Bà dì biết chuyện ban đầu đòi kiện việc má chứa nó nhưng cuối cùng cũng xuống nước gửi gắm cho má. Má thu xếp một chỗ ở, tới lui trông chừng, lo chuyện sinh nở cho nó. Không nói với ai. Người đàn ông của bà dì sau đó cũng bỏ đi mất tăm... Giờ má coi nó như con gái má. Ngày nó đi làm, tối về với con. Ngó thương hai mẹ con đứt ruột. Thiên hạ ngoài kia lại quở: "Cơm không lành canh không ngọt với thằng chồng rồi! Chồng giàu bộ dễ ăn...".
emil fukuda-"Người ta đồn nó đi lấy chồng ngoại giàu có để đổi đời. Trước đó trong lớp học buổi tối, đã thấy nó đi bữa đực bữa cái, mặt mũi lầm lì. Nhưng chỉ hơn tuần sau, một tối mưa tí tách, bỗng thấy nó lủi vô nhà má, đầu tóc, áo quần ướt nhem. Mắt nó đỏ kè, không biết đâu là nước mưa đâu là nước mắt. Nó thay đồ, làm thinh ngồi ăn cơm nguội. Cho tới lúc lên giường, mới bắt đầu mở miệng. Trời đất ơi! Thì ra nó bị người ta hại. Trời ơi! Kẻ đồi bại đó chính là cái người đàn ông đang sống già nhân ngãi non vợ chồng với dì họ nó ở trong quán. Tới khi phát hiện nó mang thai, người ta sợ lớn chuyện nên buộc nó về quê để tìm cách xử lý. Tội nó, xấu hổ, đau khổ, hoang mang, sợ hãi... Nó dằn vặt việc phải giết chết một em bé, cho đó là một tội kinh thiên động địa. Và nó như hóa điên, không cho ai động vô người, không chịu theo ai. Rồi sống chết trốn trở về đây. Bà dì biết chuyện ban đầu đòi kiện việc má chứa nó nhưng cuối cùng cũng xuống nước gửi gắm cho má. Má thu xếp một chỗ ở, tới lui trông chừng, lo chuyện sinh nở cho nó. Không nói với ai. Người đàn ông của bà dì sau đó cũng bỏ đi mất tăm... Giờ má coi nó như con gái má. Ngày nó đi làm, tối về với con. Ngó thương hai mẹ con đứt ruột. Thiên hạ ngoài kia lại quở: "Cơm không lành canh không ngọt với thằng chồng rồi! Chồng giàu bộ dễ ăn...".